Bé Nho được cô gọi cũng chạy đến giống như Tiểu Thiết Ngưu, nhào vào lòng cô và gọi một tiếng: "Mẹ..."
Tiểu Thiết Ngưu nghe vậy liền xoay mặt qua, nghiêm túc sửa lại: "Mẹ là mẹ của mình, cậu gọi sai rồi."
"Xin lỗi..."
Bé Nho lúng túng chớp mắt.
Cũng không phải là bé Nho cố ý, chẳng qua cậu chỉ muốn cảm nhận thử cảm giác được nhào vào lòng mẹ và gọi một tiếng mẹ giống như Ngưu Ngưu mà thôi.
Cảnh Hi lập tức nói: "Không sao cả, Ngưu Ngưu con phải phóng khoáng một chút, nên biết chia sẻ có đúng không? Lúc nãy vương tử nhỏ cũng đã dạy con chơi đàn rồi, bây giờ con để cho bạn gọi một tiếng cũng đâu có sao đâu!"
Tiểu Thiết Ngưu có vẻ không vui lắm, cậu bé bĩu môi, suy nghĩ một hồi rồi mới giơ ngón trỏ lên nói: "Được rồi, vậy cho phép cậu dùng chung mẹ với mình trong một tiếng đó!"
"Cảm ơn."
Hai đứa bé lại vui vẻ trở lại rồi.
"Đi thôi, các con chơi đàn cũng mệt rồi, bây giờ chúng ta đi ăn bánh ngọt có được không?" Cảnh Hi hỏi.