"Ừ, cách thi đấu ở vòng sơ tuyển rất đơn giản, chỉ cần thu âm bài hát và gửi đến là được. Tôi sẽ giúp cô thu âm ở nhà."
Mặc Ngự Thiên xung phong nhận việc.
"Nhưng chúng ta không có máy ghi âm."
"Sẽ có thôi. Tôi đã đặt một thiết bị rồi, ngày mai người ta sẽ giao hàng tới tận nhà."
"Anh đặt khi nào? Anh lấy đâu ra tiền chứ?"
"Tôi viết phần mềm trò chơi cho một công ty trò chơi trên mạng. Tôi lấy số tiền bọn họ trả để mua nó."
Mặc Ngự Thiên nói với vẻ rất tự hào nói. Bây giờ, hắn đã có khả năng kiếm tiền, không còn là một kẻ tàn tật chỉ biết làm liên lụy tới người khác nữa.
"Wow, không tệ. Anh thật sự làm tôi phải nhìn bằng con mắt khác đấy."
Cảnh Hi giơ ngón tay cái lên, khen ngợi anh ta hết lời.
Cô không biết trước đây Đại Hắc Ngưu thế nào, cũng không biết lúc trước hắn làm gì, nhưng nhất định là hắn biết rất nhiều điều mà cô không biết.