"Chú Mặc." Bé Nho rất ngoan.
"À! Chào mừng cháu tới chơi." Mặc Ngự Thiên trả lời và không ngừng gật đầu, viền mắt cũng hơi ướt.
Đây là cháu của hắn!
"Ngưu Ngưu đâu rồi?" Cảnh Hi nhìn xung quanh nhưng không thấy Tiểu Thiết Ngưu, bèn hỏi.
"Thằng bé ở ngoài ban công, mọi người tới chơi cùng đi." Mặc Ngự Thiên thúc giục.
"Đi thôi vương tử nhỏ, dì dẫn con đi tìm Ngưu Ngưu." Cảnh Hi kéo tay đứa trẻ và đi tới ban công.
Ở lầu một này, ban công là một khoảng sân nho nhỏ với một vườn hoa bé xinh.
Trong vườn không trồng các loại hoa, mà để trống một góc, chuyên để cát cho Tiểu Thiết Ngưu ở nhà chơi.
Lúc này, Ngưu Ngưu đang ngồi bên cạnh đống cát, chơi một mình.
Cảnh Hi kêu: "Ngưu Ngưu, con xem ai tới này?"
Tiểu Thiết Ngưu ngẩng đầu và quay sang nhìn. Khi thấy vương tử nhỏ tới, ánh mắt cậu bé lập tức sáng lên, đứng dậy theo bản năng.