Sáng ngày hôm sau, hai người trên giường đều bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức.
Hoắc Vân Thâm mơ màng tỉnh dậy, đầu nặng và đau như búa bổ.
Anh vô thức giơ tay tắt báo thức rồi quay sang ôm chặt người con gái trong lòng.
Ôm một lúc thì chợt phát hiện có điều gì đó sai sai. Hả? Chuyện gì vậy? Anh đang ôm ai?
Một cảm giác chẳng lành nổ ra trong đầu anh. Anh sợ đến mức đẩy người con gái kia ra, hoảng loạn bật đèn bàn lên.
Ánh đèn sáng lên xua đi sự tối tăm. Anh cúi đầu nhìn người con gái bên cạnh mình, trông thấy cô có một vết sẹo đáng sợ trên mặt...
Hoắc Vân Thâm cảm thấy da đầu mình tê rần, lông tơ cả người đều dựng cả lên.
Sao lại như vậy?
Sao lại là Kim Tiểu Hi?
Sao anh lại ngủ với Kim Tiểu Hi?
Đầu óc hỗn loạn của Hoắc Vân Thâm dần dần tỉnh táo lại. Anh nhớ chiều hôm qua anh bắt đầu về phòng ngủ, mãi cho đến tối, không cho người khác vào làm phiền mình.