"Chú má lúm đồng tiền, chú có má lúm đồng tiền, Bảo Bảo cũng có đó! Ông ngoại nói người có má lúm đồng tiền, có uống bao nhiêu rượu cũng sẽ không say đâu. Chú ơi, chú có biết uống rượu không?"
"Biết một chút."
Hoắc Vân Thâm nhìn lên đôi má lúm đồng tiền trên khuôn mặt của cô bé, bỗng nhiên anh có cảm giác thân thiết không nói nên lời.
Nhưng Hoắc Vân Thâm không hề nghĩ đến quan hệ ruột thịt, dù sao người có má lúm đồng tiền có ở khắp mọi nơi.
Bé con giống y như trong tưởng tượng của anh vậy, trên livestream thì khéo ăn khéo nói, ở ngoài đời miệng lưỡi cũng rất lanh lợi, cực kỳ khiến người khác yêu thích.
Hứa Hi Ngôn cầm theo túi lớn túi nhỏ đi vào bên trong, lúc rẽ qua góc thì nhìn thấy Anh Bảo đang đứng ở cửa, cô mới hỏi một câu: "Anh Bảo, con đã mở cửa chưa?"
"Bé Hi!"
Anh Bảo cười hi hi chạy đến chỗ cô, kéo quần áo của cô: "Bé Hi! Nhanh lên! Lại đây nhanh! Bảo Bảo giới thiệu cho bé Hi một chú đẹp trai."
Hứa Hi Ngôn: "…"