Nhìn thì giống cháo trắng nhưng lại có thêm một mùi rất lạ, giống như mùi thuốc.
"Tôi nấu cháo thuốc dưỡng dạ dày, rất tốt cho bụng của ngài." Cảnh Hi đứng một bên giới thiệu.
Hoắc Vân Thâm chợt nhớ đến Cảnh Hi. Trước đây cô cũng rất thích nấu những món ăn có nguyên liệu thuốc. Những món ăn ấy của cô đều vô cùng ngon.
Haiz, nể mặt Cảnh Hi, anh cố gắng ăn thử vậy!
Hoắc Vân Thâm lấy thìa múc một muỗng ăn thử, vốn dĩ anh không kỳ vọng gì nhiều nhưng giờ lại cảm thấy khá ngon.
Anh ăn một miếng lại muốn ăn thêm miếng nữa.
Chẳng mấy chốc sau anh đã ăn hết sạch một bát cháo. Cháo nóng hổi xuống bụng, anh cảm thấy cả bụng mình như ấm hơn.
Bây giờ, Hoắc Vân Thâm đã bình tĩnh lại, không tiếp tục trách mắng sự lỗ mãng của Kim Tiểu Hi vừa nãy nữa.
Cảnh Hi thấy anh đã ăn hết cháo nên dọn bát lại và nói: "Bệ hạ, lát nữa tôi về trước, sáng mai lại đến!"
"Ừm." Hoắc Vân Thâm lạnh nhạt đáp lại một tiếng.