Không lâu sau, có lẽ anh đã ngủ say, tinh thần cũng đã bình thường trở lại, Cảnh Hi lặng lẽ rút tay mình về, nhưng lại động đến anh.
Hoắc Vân Thâm giật mình tỉnh dậy. Anh không nhìn rõ người phụ nữ trong bóng tối kia là ai, cứ ngỡ rằng mình gặp được Cảnh Hi trong giấc mơ. Anh mừng rỡ, xúc động, đứng dậy ôm chầm lấy cô.
"Cảnh Hi... Cuối cùng em cũng trở lại rồi... Anh biết là em sẽ trở lại..."
Hoắc Vân Thâm kích động đến rơi nước mắt. Anh ôm chặt người phụ nữ ấy, dường như muốn hòa vào xương tủy, khảm vào trong thân thể, không muốn cô rời đi, càng không muốn xa cách cô nữa.
"Nói cho anh biết đi, không phải là anh đang nằm mơ... Anh không nằm mơ đúng không..."
Người đàn ông cất từng tiếng nỉ non bên tai cô, Cảnh Hi vô cùng bối rối, cũng thấy rất có lỗi nhưng lại không thể đẩy anh ra: "Thật xin lỗi, bệ hạ, ngài nhận nhầm người rồi, tôi không phải là Cảnh Hi."