"À... Vì thổi nhiều miệng sẽ đau!"
Cảnh Hi vắt hết óc suy nghĩ, rốt cuộc cũng nghĩ ra được một lý do mà đến chính bản thân cô cũng thấy khó tin.
"Ồ." Cuối cùng bé Nho cũng không tiếp tục xoắn xuýt chuyện cây kèn rơi xuống nước nữa.
Thấy thời gian đi dạo loanh quanh hồ cũng khá lâu rồi, Hoắc Vân Thâm hỏi mấy đứa nhỏ: "Anh Đào, Hoành Hoành, các con đói chưa? Có muốn lên bờ ăn chút gì đó không?"
"Ba, chúng ta ăn ở trên thuyền đi!"
Bé Nho đã nhắm trúng cái giỏ toàn món ngon mà dì Tiểu Hi đem theo từ lâu rồi. Bây giờ cậu bé đói bụng nên vô cùng sốt ruột muốn được ăn ngay.
"Vậy cũng được!" Hoắc Vân Thâm nhìn Kim Tiểu Hi một cái.
Cảnh Hi lập tức đi đến nói: "Được ạ, đúng lúc thức ăn cũng ở trong đây hết, mọi người có thể ăn luôn."
Cô mở chiếc giỏ, bưng từng món từng món ra, sắp xếp ngay ngắn trên chiếc bàn ở trên thuyền rồi lấy dao nĩa và đĩa nhỏ ra đưa cho hai đứa bé.