Đứa nhỏ bị anh dọa nên càng khóc lớn hơn. Bảo mẫu nói: "Cậu chủ, để tôi chăm sóc đứa nhỏ cho. Cậu chủ tắm rửa rồi ngủ một giấc đi."
Hoắc Vân Thâm thức trắng mấy đêm liền, hai mắt đã đỏ bừng, nhìn có vẻ khá đáng sợ, giống như là mới chui từ dưới địa ngục lên.
Biết bảo mẫu đang nghĩ cho mình, Hoắc Vân Thâm bèn giao con cho cô rồi rời khỏi phủ Tổng thống, về biệt thự Vân Cảnh.
Anh trở về căn nhà của bọn họ, nhìn khung cảnh quen thuộc. Mới cách đây không lâu, cả gia đình bọn họ vẫn còn sống ở đây, cuộc sống tràn ngập tiếng cười. Vậy mà chớp mắt một cái, gia đình đã sắp tan vỡ.
Hoắc Vân Thâm đi vào biệt thự, không thèm để ý đến những người đang chào đón mình. Anh giống như bị điếc rồi, không nghe thấy cũng không nhìn thấy gì.
Về đến phòng ngủ, từng góc nhỏ quen thuộc đều có thể gợi lên nỗi buồn, khiến con tim anh đau nhói.
Cơ thể đã mệt mỏi đến cực điểm, anh nằm xuống giường, nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má.
Cảnh Hi, anh rất nhớ em…