Cánh môi anh run rẩy thốt nên lời xin lỗi, còn trái tim thì giống như đã vỡ tan thành trăm mảnh.
Con thật sự rất xin lỗi ba mẹ, con đã đánh mất con gái cưng của hai người rồi.
Harry Wei nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh, cũng không đành lòng buông lời trách cứ: "Vân Thâm, con đứng lên nhanh đi! Chuyện này không thể trách con được, có trách thì phải trách ba."
Vân Tuyết Nhu làm tất cả mọi thứ cũng chỉ là vì muốn trả thù ông và Cảnh Như Nguyệt mà thôi, nhưng lại làm liên lụy đến con gái của hai người.
Hoắc Vân Thâm đứng lên, nhìn thấy Cảnh Như Nguyệt vẫn còn đang hôn mê bèn hỏi: "Mẹ bị sao thế cha?"
"À! Bị sốc nên lâm bệnh. Nhưng mà không nghiêm trọng lắm, chắc sẽ khỏe lên thôi."
Harry Wei hỏi: "Công tác cứu hộ thế nào rồi?"
Hoắc Vân Thâm lắc đầu, đau lòng đến mức không nói nên lời.
Nhìn biểu hiện của anh, Harry Wei có thể đoán ra được, anh đang có ý định muốn đi theo Cảnh Hi.