Cảnh Hi không để Lam Lăng Nhi tiếp tục đi theo mình, mà vỗ vai cô ta, bảo cô ta đứng ở đó chờ.
"Dì Cảnh, nhất định phải cẩn thận."
Cuối cùng Lam Lăng Nhi vẫn dặn dò một câu.
"Không có việc gì."
Trong lòng Cảnh Hi không hề có một chút sợ hãi nào. Chỉ cần nghĩ đến việc Hoắc Vân Thâm đã chuẩn bị hết mọi chuyện, bố trí tứ phía là cô đã được tiếp thêm rất nhiều dũng khí rồi.
Cô đi về phía khe núi, tiến vào trong bóng tối, đến nơi mà bé Táo đã nằm lại.
Cô thầm nói, con trai, mẹ đến rồi đây, mẹ đến thăm con đây.
Mẹ sẽ không để con chết một cách vô ích. Hôm nay mẹ sẽ đòi lại công bằng cho con.
Dưới chân là đất đá sạt xuống, phát ra tiếng kêu sột soạt, bước chân Cảnh Hi lại càng thêm kiên định.
Đứng dưới vách núi, Cảnh Hi nhìn vào không gian trống trải gọi lớn: "Vân Tuyết Nhu! Tôi đã tới! Cô ở đâu?"