Lam Lăng Nhi không hề biết kế hoạch của Cảnh Hi, cũng không biết trước mặt cô ta bây giờ không phải Cảnh Như Nguyệt mà là Cảnh Hi.
"Chào dì Cảnh."
Cảnh Hi nhìn Lam Lăng Nhi qua gương, bắt chước giọng nói của mẹ: "Cô là ai?"
"Dì, dì đừng hỏi cháu là ai. Cháu được người khác nhờ vả, đến tìm dì có chuyện cần nói."
"Chuyện gì?" Cảnh Hi xoay người lại hỏi.
"Ở đây có một bức thư, để cháu giao lại cho dì."
Lam Lăng Nhi giao phong thư lại cho "Cảnh Như Nguyệt", Cảnh Hi mở ra đọc nội dung bên trong.
Ý của bức thư chính là, nếu Cảnh Như Nguyệt muốn biết tung tích người con trai sinh đôi của mình thì hãy đến khe núi Mãng để tìm.
Quả nhiên, Vân Tuyết Nhu lại dùng chuyện này để ép Cảnh Như Nguyệt xuất hiện.
Ở khe núi Mãng đúng không?
Đó cũng chính là nơi bé Táo nằm lại. Hôm nay cô sẽ đi gặp người đàn bà kia.
Đợi tìm ra tung tích anh trai cô rồi, lúc đó cô giết người đàn bà này, làm lễ truy điệu cho con trai cũng không muộn.