Bản thân cô cũng khóc đến mức không thể kiềm chế được. Lúc diễn cô chỉ cần nhớ đến bé Táo đã mất của mình là đã đủ để bản thân rơi nước mắt.
Cảnh Hi quay xong cảnh ngày hôm nay, chuẩn bị về nhà thì gặp Lam Lăng Nhi chạy tới tìm cô.
Gần đây Lam Lăng Nhi cũng đang quay một bộ phim về chủ đề đô thị ở trường quay Tân Tinh, nghe nói cô cũng ở đây nên mới đến tìm.
Lam Lăng Nhi bây giờ, đã không còn là công chúa Lam – một cô thiên kim tiểu thư ngang ngược càn rỡ như trước kia, mà chỉ là một diễn viên đã mất đi ánh hào quang đang cố gắng kiếm sống thôi.
Cảnh Hi hẹn cô ta đến quán cà phê cạnh trường quay, ngồi xuống nói chuyện phiếm. Giờ các cô cũng đã có thể làm bạn bè rồi.
"Chị Cảnh Hi, ban nãy em xem chị diễn cảnh đó cảm động quá." Lam Lăng Nhi khen.
"Ờ, em cũng có thể diễn rất nhẹ nhàng mà." Cảnh Hi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn cô ta: "Gần đây em sao rồi? Có cần chị giúp gì không?"
"Không, em tới tìm chị là để nói với chị một tin."