Chỉ cần vừa cầm que đan là cô sẽ nhớ tới bé Táo đã mất, sẽ khó chịu đến mức không thể hô hấp.
Hoắc Vân Thâm đứng ở cửa phòng của trẻ sơ sinh. Anh nhìn thấy dáng vẻ vợ ngồi trước giường con, hai vai hơi run, cúi đầu khóc nức nở thì cực kỳ đau lòng.
Không biết anh đã phát hiện bao lần cô lén khóc khi con ngủ.
Hiện tại Cảnh Hi vô cùng chán nản, tinh thần suy sụp, gần như không còn nhìn thấy nụ cười. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Hoắc Vân Thâm lo cô sẽ mắc phải chứng trầm cảm.
Anh bước vào, ngồi cạnh vợ, khoác lấy vai cô và nhẹ giọng hỏi thăm: "Vợ, sao em lại khóc thế?"
"Em không khóc. Chỉ vì em không đan được áo len nên rất buồn thôi."
Cảnh Hi quơ bán thành phẩm trong tay, môi run rẩy kịch liệt hơn.
"Không đan được thì không cần đan nữa đâu."