Hoắc Vân Thâm muốn mau chóng hồi phục nên không dám làm liều, đành nghe lời nằm trong phòng bệnh chờ đợi.
Thế nhưng trong lòng anh vẫn luôn nhớ đến Cảnh Hi và con.
Trong phòng bệnh của khoa Sản.
Cảnh Hi đang cho bé Nho bú sữa. Nhìn dáng vẻ cố gắng mút sữa của thằng bé, cô không khỏi nghĩ đến bé Táo tội nghiệp.
Từ lúc nó sinh ra đến giờ, cô chưa từng ôm, cũng chưa từng cho nó bú sữa được một lần.
Nhỏ như vậy đã phải xa mẹ rồi!
Khi bé Nho đang bú sữa, nước mắt của Cảnh Hi âm thầm rơi trên má của con, trong lòng buồn da diết.
Nếu không phải còn bé Nho cần được nuôi dưỡng, cô cũng không biết điều gì có thể khiến cô tiếp tục sống nữa.
"Ngôn Ngôn, đừng khóc nữa, con còn đang ở cữ, khóc nhiều sẽ hại sức khỏe lắm!"
Cảnh Như Nguyệt tự lau nước mắt, xong lại qua giúp con gái lau đi những giọt nước mắt đau thương. Hai mẹ con vô cùng khổ sở, buồn bã. Suốt từ đêm qua tới giờ, nước mắt cứ rơi mãi, rơi mãi không ngừng.