Anh Bảo đọc lên, cô bé cảm thấy chẳng có chút đặc sắc nào, hơn nữa cũng không giống kiểu biệt danh của cô bé, cô bé không nhịn được mà chê trách: "Mommy, hai biệt danh này khó nghe quá! Con không muốn gọi em trai bằng biệt danh này đâu!"
"Hả? Vậy gọi là gì?"
Anh Bảo nghiêng đầu nhỏ, nghiêm túc suy nghĩ: "A, có rồi! Hay là cũng lấy tên của hoa quả, tạo thành gia đình hoa quả với con đi!"
"Ặc... cũng được! Nhưng gọi là gì thì hay nhỉ?"
"Con lấy tên hoa quả cho em trai... Em trai lớn gọi là... bé Táo, em trai nhỏ gọi là bé Nho được không? Táo và nho, cộng thêm con là Anh Đào, chúng con đều là hoa quả!"
"Ha ha ha..." Cảnh Hi và Hoắc Vân Thâm đều bị cách nghĩ ngây thơ hồn nhiên của con chọc cười.
Hoắc Vân Thâm tán thành: "Ba thấy tên Táo Nho không tệ, sau này nhà ta không lo không có hoa quả ăn."
"Vậy được, gọi hai đứa là bé Táo và bé Nho nhé!"