Có lẽ vì giọng hát quá hay của anh, tiền trong chiếc mũ của tên hát dạo ngày một nhiều.
Mười, hai mươi, năm mươi, một trăm...
Đến lúc anh hát xong, trong chiếc mũ đã có kha khá tiền, chắc cũng đủ để hắn chống đỡ hết mùa Đông giá lạnh này.
Hoắc Vân Thâm trả micro lại cho người hát dạo. Hắn chỉ biết đứng ngơ ngẩn nhìn anh đi về phía người phụ nữ đang mang thai, ôm cô cùng rời đi.
"Cảm ơn..."
Người hát dạo nhìn về phía bóng lưng anh ngày một xa mà nói lời cảm ơn. Trong một khắc khi nãy, hắn ta rất muốn hỏi một câu. Người này có phải là đại thần Nghịch Vân? Là tác giả của ca khúc ấy không?
Trên đường trở về, Cảnh Hi cười nói: "Bây giờ thì em tin là có người chỉ cần hát cũng có thể kiếm ra tiền, cũng có thể đòi mạng người khác rồi. Anh vừa giúp người kia kiếm không ít tiền đấy."
"Ừm, anh chỉ là muốn hát cho em nghe thôi."
"Thật tiếc là anh lại không hát nữa, thật lãng phí chất giọng trời ban này."