Hoắc Nhất Tĩnh hoàn toàn không nghĩ đó là mình. Cô cho rằng đối tượng cầu hôn của người kia vừa khéo trùng tên với cô, có một chữ "Tĩnh" mà thôi.
Ngay lúc đó, bên tai cô lại truyền đến một tiếng hô lớn, khi cô quay đầu lại thì phía trước là một người ôm bó hoa hồng đỏ tươi rực rỡ đang đi về phía này.
Bó hoa rất lớn, che kín cả khuôn mặt của đối phương. Mãi khi đến gần cô, người đó mới hạ thấp bó hoa xuống, để lộ một gương mặt quen thuộc.
"Chiến Nam?"
"Đúng vậy, là anh, Tĩnh Tĩnh."
Ông đứng trước mặt cô, không biết tự bao giờ đã có rất nhiều người đứng xung quanh, trong tay mỗi người cầm hai cây nến nhỏ đi về phía hai người.
Nhóm người đứng thành một vòng tròn, lấy hai người làm trung tâm.
Việc cầu hôn chính thức bắt đầu. Hoắc Nhất Tĩnh bị làm cho kinh ngạc không nói nên lời. Lời cầu hôn của ông càng khiến cô không kịp trở tay. Cô hoàn toàn không có sự chuẩn bị nào cả.
"Tĩnh Tĩnh, là anh đường đột, chọn một nơi như vậy để cầu hôn."