Đến tối, sau khi dỗ con ngủ xong, Hoắc Vân Thâm xoa cái đầu đang đau, nói: "Vợ à, anh thấy cứ như vậy cũng không phải là cách hay. Nếu cứ để Mặc Ngự Thiên sống gần nhà chúng ta, Anh Bảo tiếp xúc nhiều với hắn không tốt đâu! Anh đang tính xem có nên đưa hắn đi ra xa chút không."
Hoắc Vân Thâm định đưa Mặc Ngự Thiên đến chỗ khác, để hắn ta không ở gần nhà anh nữa.
"Đúng thế thật! Nhưng mà giờ hắn vẫn còn có ích, ít nhất hắn đối xử với Anh Bảo rất tốt. Hôm nay nếu như không có hắn, sợ rằng Anh Bảo đã xảy ra chuyện rồi. Bây giờ lại đang làm cấy ghép, đợi bệnh của anh khỏi đã rồi tính sau!"
Bây giờ Cảnh Hi vẫn có thể chịu đựng được, dù sao cũng phải nhờ đến mấy người Mặc Ngự Thiên trị bệnh cho Hoắc Vân Thâm mà.
"Vậy cũng được!" Hoắc Vân Thâm nâng mặt của vợ mình lên nhìn, lại cảm thấy hơi lo. Anh nói: "Em nói thật đi! Em sẽ không có gì với cậu ta chứ...?"