"Tôi rất xin lỗi, cô Âu Dương."
Lúc Quân Diệm kéo cô đi khỏi thì máu cả người đều sôi sục, không lo nghĩ hậu quả gì.
Nhưng bây giờ, anh ta đã bình tĩnh lại, tư duy cũng rõ ràng hơn. Lúc này anh ta mới phát hiện hành vi của mình có thể sẽ gây ra tổn thương khó có thể bù đắp cho đối phương đến nhường nào.
Vậy nên, ngoài lời xin lỗi, anh ta thật sự không biết phải nói gì nữa.
Môi Âu Dương Phỉ Phỉ run run, cô cố gắng nặn ra một nụ cười khổ sở, hỏi: "Anh Quân, anh không để ý đến cái nhìn của người khác mà xông đến kéo tôi đi, rồi đưa tôi tới đây chỉ để nói xin lỗi với tôi sao?"
"Xin lỗi!"
"Ngoài xin lỗi ra, anh còn có thể nói gì khác không? Vì sao anh lại làm như vậy?"
Quân Diệm thở mạnh một hơi, thổ lộ: "Tôi chỉ không muốn cô nhảy vào hố lửa. Tên Mạc Bắc Thần đó không phù hợp với cô..."