Chàng trai vẫn luôn yên lặng đứng ở bên cửa sổ nghe thấy giọng nói này bèn quay đầu lại. Thấy là Anh Bảo tới, con ngươi u ám chợt sinh động hơn một chút.
"Chú hoàng tử, chú có khỏe không?"
Anh Bảo chạy tới, ôm lấy bắp đùi Hoàng Phủ Hiên Dạ, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.
Cô gái nhỏ bé này vẫn luôn nhớ đến vết thương của cậu ta, hi vọng cậu có thể mau khoẻ lại.
"Rất tốt."
Hoàng Phủ Hiên Dạ cúi đầu, lẳng lặng nhìn cô bé, lại dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của Anh Bảo: "Cháu thì sao?"
"Không tốt! Vô cùng không tốt!" Anh Bảo phồng cái má nhỏ lên, lắc đầu: "Bảo Bảo rất lo lắng cho chú! Tối qua còn ăn ít đi một bát!"
Dáng vẻ nghiêm túc đáng yêu của cô bé chọc cho Hoàng Phủ Hiên Dạ dở khóc dở cười: "Chú không sao hết, đừng lo lắng."
"Vậy chúng ta đến vườn hoa chơi đi! Vườn hoa nhà ông ngoại cháu đẹp lắm đó, nhưng mà cháu còn chưa được vào đó chơi!"