Harry Wei nhìn Cảnh Như Nguyệt đã cắt tóc, ánh mắt ông tỏa ra ánh sáng tươi vui.
Ông như nhìn thấy Ánh Trăng Nhỏ của hơn hai mươi năm trước. Khi ấy bà cũng để kiểu tóc này, trông xinh đẹp và đáng yêu.
Lúc này, thời gian như chảy ngược dòng, khiến ông cảm thấy như được quay lại cảnh tượng lần đầu gặp nhau.
Hai người phụ nữ đã xuống tới dưới lầu. Cảnh Như Nguyệt mới chậm rãi bước tới trước mặt Harry Wei, khẽ mỉm cười: "Anh thấy sao?"
"Rất đẹp." Ông khen ngợi mà không hề che giấu.
"Ngôn Ngôn giúp em cắt đấy, anh không cần mời thợ cắt tóc nữa đâu."
"Ừ. Con gái chúng ta thật giỏi." Harry Wei khen.
"Ha ha ha, ba, ba mà khen nữa là con sắp lên trời luôn đấy."
Cảnh Hi đến trước ghế sofa, ngồi cạnh Hoắc Vân Thâm. Hoắc Vân Thâm lại gần rồi hỏi: "Cô thợ cắt tóc ơi, em có thể giúp anh cắt tóc không?"