Bên trong lâu đài, Harry Wei mới gội đầu cho Cảnh Như Nguyệt xong. Lúc này hai người ngồi trên ban công, ông giúp bà sấy tóc.
Ngón tay thon dài của ông luồn qua kẽ tóc bà, tận tâm giúp bà sấy khô từng cọng tóc.
Mái tóc đen xen lẫn vài cọng bạc, nhìn thấy sợi tóc bạc ấy, Harry Wei lại thấy đau xót trong lòng.
Có một sự thật không thể ngó lơ đó là bọn họ đều đã già, những tháng ngày sống nương tựa vào nhau còn được bao lâu đây?
Thật hi vọng thời gian có thể trôi chậm lại, chậm lại nữa.
"Có cần cột lên không?"
Sấy tóc xong, Harry Wei hỏi.
Cảnh Như Nguyệt cầm lấy một nhúm tóc, cúi đầu quan sát.
Tóc của bà rất dài, đã dài qua eo rồi, mỗi lần cột lên khá tốn thời gian.
Bỗng nhiên bà nghĩ ngợi gì đó, nói một câu: "Phong, em muốn cắt tóc ngắn hơn chút."
"Tại sao?"
Harry Wei không mong bà sẽ động đến bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể, dù cho chỉ là một nhúm tóc ông cũng không muốn bà cắt đi.