"Đừng tức giận. Đây là số mệnh của chị, dù tốt hay xấu, chị cũng phải đối mặt với nó."
Ngược lại, Hoắc Nhị Kỳ rất tỉnh táo, thản nhiên đối mặt với cuộc sống thất bại của mình.
Cuối cùng thì người ta vẫn phải tiếp tục sống. Cha mẹ của họ không còn, họ chỉ có thể dựa vào trái tim kiên cường của chính mình để đi tiếp.
"Được rồi. Khi nào chị xuất viện? Em tới đón chị."
"Ngày mai."
"Em biết rồi."
Hoắc Tam Nghiên ở lại phòng bệnh chuyện trò với Hoắc Nhị Kỳ. Đến chiều, sau khi Diệp Tầm liên tục gọi điện thúc giục thì cô mới chịu về.
"Có phải bạn trai em tìm không. Mau về đi thôi!"
Hoắc Nhị Kỳ thấy điện thoại của cô ấy đổ chuông liên tục, liền đoán ra có lẽ là Diệp Tầm gọi đến.
"Bạn trai gì chứ. Em cũng lười để ý tới anh ta. Được rồi, em về trước đây, mai em lại đến đón chị."
Hoắc Tam Nghiên nói với chị mình xong thì vừa lúc điện thoại lại đổ chuông. Sau đó, cô cũng ra khỏi phòng bệnh.