Sau khi bị Hoắc Nhị Kỳ kích động, cuối cùng anh ta cũng nhận ra một chút. Nếu thế thì có lẽ anh ta vẫn là một người đàn ông bình thường.
"Ha ha ha... Không lẽ đến giờ anh vẫn là trai tân ngây thơ, trong trắng à!"
Hoắc Nhị Kỳ cười xấu xa, nhất là khi thấy hai má Cố Nhất Từ ngày càng đỏ. Xem ra cô đã đoán đúng.
"Xin lỗi, tôi không nên cười anh. Tôi không có ý giễu cợt anh đâu. Mong anh đừng để ý."
Hoắc Nhị Kỳ vội vàng xin lỗi. Cố Nhất Từ lắc đầu: "Không sao. Cuối cùng cũng có thể thấy cô cười rồi, xem như là một thu hoạch không nhỏ. Cô nên cười nhiều hơn, khi cô cười trông cô rất đẹp đấy, cô có biết không?"
Cố Nhất Từ nói xong liền ngẩng đầu nhìn Hoắc Nhị Kỳ. Đúng lúc Hoắc Nhị Kỳ cũng đang nhìn chằm chằm vào anh ta. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, họ yên lặng nhìn nhau rất lâu.
Cuối cùng, Cố Nhất Từ chịu thua trước. Anh đưa cho cô trái táo mới gọt xong: "Ăn đi!"
"Cảm ơn."