Ôn Khả Nhi dùng ngón tay đâm vào bả vai của Kiều Nhã Hi, tùy tiện cảnh cáo: "Tôi nói cho cô biết, nếu để tôi nghe thấy bất cứ tin tức gì về chuyện cô và anh ấy gặp nhau, tôi sẽ khiến cô không chịu nổi đâu! Cô đừng quên là cô còn có mẹ và em trai ở Vân Thành. Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể giết chết bọn họ!"
"Ôn Khả Nhi! Có gì thì cô cứ nhằm vào tôi đi, đừng làm tổn thương người nhà tôi!"
Điểm yếu nhất của Kiều Nhã Hi đã nằm trong tay cô ta, cho nên cô mới không thể không nhường nhịn.
"Cô có tư cách gì hô to gọi nhỏ với tôi?"
Ôn Khả Nhi giơ tay muốn tát cô, ai ngờ bàn tay cô ta còn chưa chạm xuống đã bị người khác nắm lấy cổ tay.
Bỗng nhiên thấy một người phụ nữ xinh đẹp nắm lấy tay mình, Ôn Khả Nhi chỉ cảm thấy người nọ rất quen nhưng thoáng chốc không thể nghĩ ra đó là ai.