"Bác sĩ Cố, có thể kiểm tra được chưa? Bác sĩ Cố?"
Hoắc Nhị Kỳ gọi anh ta đến hai tiếng, Cố Nhất Từ mới phản ứng kịp, thậm chí suýt thì anh ta quên mình là một bác sĩ.
"Ừ. Bắt đầu thôi!"
Tiếp theo, Cố Nhất Từ vừa ráng kìm nén cảm giác khác lạ trong cơ thể vừa tức giận đến nỗi muốn giết người.
Trên hai cánh tay, cổ và bên hông của Hoắc Nhị Kỳ đều có vết máu ứ đọng với các mức độ khác nhau, thậm chí sau lưng cũng có.
Cô ấy mặc một chiếc quần ống rộng, khi vén ống quần lên cũng có thể nhìn thấy không ít vết tích.
Cố Nhất Từ dùng tay ấn lên bụng cô, Hoắc Nhị Kỳ đau đớn đến nỗi bật thốt lên: "A..."
Nghe tiếng kêu của cô, cảm giác của Cố Nhất Từ càng tệ hơn. Xưa nay anh ta chưa bao giờ cảm thấy như thế, bởi bản thân anh ta là một bác sĩ, chưa từng thất lễ trước mặt bệnh nhân.