"Chiếc đèn trên này anh làm từ lúc nào thế?"
Cảnh Như Nguyệt vẫn nhớ trước đây có một chùm đèn thủy tinh lộng lẫy treo trên đó, bây giờ đã đổi lại rồi mà bà lại không hề biết.
"Lúc em đang ngủ đó. Sao? Có đẹp không?"
Cảnh Như Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn trần nhà xinh đẹp như như bầu trời đêm, Harry Wei lại nhìn lên gương mặt xinh đẹp của bà.
Nhân lúc bà không chú ý, ông đặt một nụ hôn nhẹ lên môi bà.
Đột nhiên Cảnh Như Nguyệt cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt ông. Harry Wei dịu dàng gọi một tiếng: "Ánh Trăng nhỏ, cuối cùng em cũng là cô dâu của anh rồi, em có biết anh đã đợi ngày này bao lâu rồi không?"
Trong ánh mắt của Cảnh Như Nguyệt, ánh sao dần dần tập trung lại, trong suốt long lanh: "Em biết, xin lỗi, Phong, để anh đợi lâu rồi."
"Không sao, dù bao lâu anh vẫn tình nguyện chờ."