Hứa Hi Ngôn suy nghĩ một lát, trả lời anh: "Cô ấy có biết anh thích mình không? Anh đã tỏ tình với cô ấy bao giờ chưa?"
Wing: "Tôi không dám tỏ tình nên chắc là cô ấy cũng không biết tôi thích cô ấy đâu."
Yim: "Cô ấy không biết anh thích mình, đã vậy còn có bạn trai rồi. Vậy nếu bây giờ tôi khuyên anh nên buông tay cô ấy thì anh sẽ làm sao?"
Hứa Hi Ngôn không trực tiếp trả lời anh mà đổi sang một câu hỏi khác, hỏi ngược lại anh.
Thật ra trong lòng anh đã có đáp án rồi, anh chỉ cần một người giúp mình đối mặt với thực tế mà thôi.
Cô đợi một lúc lâu nhưng bên kia vẫn không trả lời lại.
Hứa Hi Ngôn buông di động xuống, tựa vào đầu giường, lẳng lặng thở dài trong lòng.
Cô vẫn luôn cảm thấy mỗi một người tàn tật đều là những thiên thần bị bẻ gãy cánh.
Bọn họ cũng giống như người bình thường, có tư cách yêu và được yêu. Không ai có thể khinh miệt bọn họ, coi thường bọn họ.