"Để em làm cho, anh chỉ vừa mới tỉnh dậy."
Hứa Hi Ngôn thương anh, không muốn anh phải chịu khổ.
"Không sao đâu, anh ngủ lâu quá rồi, đang muốn vận động xương cốt. Em đó, đang mang thai con trai chúng ta thì an tâm ngồi đó đi, nếu buồn chán thì có thể chơi game hoặc xem ti vi."
"Anh làm sao chắc chắn là con trai? Lỡ như lại là hai đứa con gái thì sao?"
"Con gái cũng được, nhà có ba thiên kim, không cần lo ăn mặc."
Hoắc Vân Thâm nở một nụ cười ấm áp rồi đứng dậy chuẩn bị nấu cơm.
Tuy nhiên, lúc đứng dậy, anh bỗng cảm thấy trước mắt mình đột nhiên tối đi, nhưng chỉ thoáng cái đã trở lại bình thường.
Anh không để ý đến việc đó, chỉ tưởng rằng nguyên nhân là do lúc nãy đang ngồi dưới đất lại đột ngột đứng dậy.
Hoắc Vân Thâm ở trong bếp chuẩn bị bữa tối, Hứa Hi Ngôn đợi ở phòng khách. Không lâu sau, Anh Bảo cũng được đón về.
Nhóc con đeo chiếc bao lô nhỏ chạy ầm ầm tới, vừa đến cửa liền gọi: "Mommy."