"Ừm, được" Hứa Hi Ngôn đỡ Tô Uyển Cầm ngồi lên xe lăn, đưa bà ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Hoắc Vân Thâm và Mặc Ngự Thiên.
Cả hai từng là kẻ thù không đội trời chung, bị số phận trêu đùa, bây giờ lại một lần nữa đối mặt nhau.
Hoắc Vân Thâm đi quanh giường của hắn ta hai lần, muốn kiểm tra xem hắn ta thật sự bị điên hay chỉ giả ngốc.
Người đàn ông ngồi trên mặt đất có những hành động vô cùng trẻ con, hoàn toàn không nhìn ra chút giả tạo nào.
Hoắc Vân Thâm đột nhiên ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ áo của hắn ta, nói: "Đừng giả vờ nữa! Mày tưởng rằng giả điên giả ngốc thì có thể thoát khỏi sự phán quyết và trừng trị của pháp luật hay sao?"
"Mày gây ra nhiều việc sai trái như thế! Tổn thương biết bao nhiêu người vô tội, tội ác mà mày gây ra, đốn hết cây làm giấy cũng không thể ghi hết! Mày nên trả giá cho tội ác của mày!"
"Mày tưởng tao không giết mày, thì đã tha thứ cho mày sao? Mày nhầm rồi, nếu tao giết mày, thì tao có khác gì Mặc Tà?"