Bỗng nhiên vẻ mặt anh trở nên căng thẳng, anh lo rằng cô chạy nhanh quá sẽ ảnh hưởng đến cục cưng trong bụng.
Cái đồ ngốc này, không muốn sống nữa sao?
Hứa Hi Ngôn chạy một mạch đến trước mặt Hoắc Vân Thâm, nhào thẳng vào trong lòng anh, va vào lồng ngực rắn chắc.
Nước mắt rơi đầy mặt.
"Chồng... Cuối cùng anh cũng tỉnh.... Em biết ngay anh sẽ tỉnh lại mà... Chồng... Hức hức... Quá tốt rồi..."
Hoắc Vân Thâm vươn tay ra, ôm lấy người phụ nữ của mình thật chặt, anh còn muốn ôm cô chặt hơn nhưng sợ va vào bụng của cô nên đành phải hơi buông lỏng ra.
"Được rồi, đừng khóc nữa, không phải anh khỏe rồi đây à?''
Hoắc Vân Thâm cũng không biết mình đã nằm bao lâu, sau khi tỉnh lại không nhìn thấy Cảnh Hi nên đi dạo một mình trong vườn hoa một chút, nhân tiện chờ cô trở về.
Cuối cùng cô cũng về, cảm giác có thể gặp lại cô thật tốt.
"Chồng..."