"Bà ấy là bà nội của con."
Anh Bảo không hiểu: "Không phải bà nội của Bảo Bảo đã mất rồi sao? Bà đi lên trời rồi mà."
"Không sai, nhưng bà ấy cũng là bà nội của con, con có hai bà nội liền."
Anh Bảo sực nhớ ra điều gì đó, bỗng nhảy bật lên rồi nói: "A, Bảo Bảo biết rồi. Ngày hôm qua Thụ Diệp Đại Đại nói, chỉ cần Bảo Bảo ngoan ngoãn thì sẽ thưởng cho Bảo Bảo một món quà bất ngờ! Thì ra món quà đó chính là bà nội, có đúng không?"
"Ừ, đúng rồi, cũng có thể cho là như vậy. Con ở đây chơi với bà nội được không?"
"Được ạ! Bà nội, Bảo Bảo đẩy bà đến vườn hoa phơi nắng nhé!"
Anh Bảo xoay người đẩy chiếc xe lăn Tô Uyển Cầm đang ngồi đến vườn hoa.
Tô Uyển Cầm nhìn thấy cháu gái thông minh lanh lợi như vậy thì trong lòng rất thích.
Buổi trưa, cha mẹ Hứa Hi Ngôn đi từ lâu đài Ánh Trăng qua bên này để gặp mặt Tô Uyển Cầm. Trước kia mối quan hệ của Harry Wei và Long Duệ khá tốt, ông ấy cũng quen biết Tô Uyển Cầm.