Hoắc Vân Thâm phát hiện ra mình không đau đớn, cũng không bị thương như trong dự đoán. Vừa rồi, Mặc Ngự Thiên đã xông tới và dùng cơ thể đỡ giúp anh một kiếm.
Mặc Tà thấy người bị mình đâm trúng không phải là Hoắc Vân Thâm mà là Mặc Ngự Thiên thì không khỏi cười nhạo: "Thật không hổ danh là anh em ruột thịt, tính mạng mình khó giữ mà còn giúp nó đỡ một kiếm. Thật hay cho máu mủ tình thâm! Chỉ tiếc là hôm nay tụi bay đều phải chết ở đây!"
Kiếm của Mặc Tà đâm thủng bụng của Mặc Ngự Thiên rồi rút mạnh ra làm máu bắn ra tung tóe.
Hoắc Vân Thâm không ngờ Mặc Ngự Thiên lại xông lên cứu mình vào giây phút cuối cùng.
Tâm trạng của anh rất phức tạp, không biết phải hình dung thế nào. Không cần biết hắn có phải là em trai ruột của anh hay không, nhưng anh không dám bỏ qua khả năng này.
Hoắc Vân Thâm đỡ lấy Mặc Ngự Thiên vừa ngã xuống và đặt hắn nằm ở trên mặt đất. Sau đó, anh đứng dậy, cầm kiếm lên rồi tiếp tục xông về phía Mặc Tà. Hai người lại đấu với nhau.