"Các con đã về rồi."
Harry Wei đặt dụng cụ nấu ăn trên tay xuống, bước ra đón, ánh mắt nhìn con gái của mình.
Hứa Hi Ngôn cũng đang nhìn ông. Khi thấy ông đi về phía mình, mắt của cô lại một lần nữa long lanh ngấn lệ.
"Xin lỗi, Cảnh Hi, tha lỗi cho sự vắng mặt của ba."
Là một người cha, ông đã không ở bên trong suốt quá trình trưởng thành, vắng mặt trong cuộc đời của cô. Ông luôn vì chuyện này mà cảm thấy ân hận và khổ sở.
Hứa Hi Ngôn đưa mu bàn tay lên lau nước mắt, gượng mỉm cười, lắc đầu: "Con chưa từng trách ba."
Harry Wei cũng đã ướt khóe mắt, ông dang hai tay ra rồi nức nở nói: "Hi Hi, lại đây với ba, được không?"
Hoắc Vân Thâm nhẹ nhàng đẩy vợ một cái: "Nhanh đi đi, vợ."
Một giây sau, Hứa Hi Ngôn bất chấp tất cả nhào vào lòng cha mình, hai cha con ôm chặt lấy nhau.
"Ba..."
Hứa Hi Ngôn ở trong lòng của cha, cô như một đứa trẻ lạc đường vừa tìm thấy nhà vậy. Cô khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa.