Harry Wei dùng lực thêm một chút, nhẹ nhàng ôm cơ thể của bà vào lòng.
"Ánh Trăng Nhỏ, bắt đầu từ hôm nay trở đi, phần đời còn lại của anh đều giao cho em, mong em bảo quản cẩn thận có được không?"
"Được."
Nước mắt giàn giụa, bà gật đầu, trong lòng cũng nghĩ như vậy.
Phần đời còn lại của bà, cũng giao cả cho ông.
Cuối cùng cũng có thể tim kề tim mặt kề mặt, bọn họ đã vượt qua ngàn núi, vạn sông, trải qua bể dâu, may mắn thay đã đợi được ngày hôm nay.
Bên ngoài lâu đài, chiếc xe lúc nãy rời đi lại quay về. Hứa Hi Ngôn để quên đồ nên quay về lấy.
Bất ngờ là cô lại thấy hai người đứng trên ban công của lâu đài, kinh ngạc nói: "Chồng, anh mau nhìn xem! Kia là mẹ và..."
"Có vẻ như là bác trai tỉnh rồi."
Sau khi nhìn, Hoắc Vân Thâm kết luận.
Hứa Hi Ngôn nhìn thấy cảnh tượng ba mẹ gắn bó keo sơn, cũng cảm động tựa vào vai chồng.