Tuy rằng người ấy vẫn còn chưa tỉnh lại nhưng bà vẫn tràn đầy hi vọng mà chờ đợi.
Bất luận bao lâu, bà đều sẽ đợi.
Bên ngoài lâu đài có người đến, là Hoắc Vân Thâm đến đón vợ.
Hứa Hi Ngôn đã mang thai năm tháng, bụng đã to thấy rõ rồi. Cô cố ý mặc một chiếc váy liền hơi rộng để che đi phần bụng của mình.
Phụ nữ mang thai không thể trang điểm nên cô đội một chiếc mũ có màn che bằng lụa.
Trông cô vẫn rất thời thượng, không hề nhìn ra dáng dấp của một người đang mang thai.
"Mẹ, hôm nay khai trương tiệm thuốc của ông ngoại. Mẹ có muốn qua xem chút không?"
Cảnh Như Nguyệt đang sửa soạn áo quần, bà ngẩng đầu nhìn người đàn ông nằm trên giường rồi nói: "Mẹ không đi, các con đi đi!"
Hứa Hi Ngôn biết mẹ sẽ không rời ba một bước nên chỉ đành tôn trọng quyết định của bà.
"Dạ vâng, chúng con sang đó trước, có gì mẹ gọi con nhé."
"Ừm, mẹ biết rồi."