Ông đỡ Cảnh Như Nguyệt lên, rưng rưng nước mắt gật đầu: "Được rồi! Anh đồng ý với em! Anh sẽ cố gắng hết sức để giữ lại quyền thế của gia tộc Harry."
"Cảm ơn, cảm ơn anh."
"Đừng nói mấy câu khách sáo như thế, em vẫn chưa được gặp chị dâu em đúng không? Nếu cô ấy biết em vẫn còn sống thì chắc chắn sẽ rất vui. Đi, anh đưa em đi gặp cô ấy."
Trong phòng khách nhà Âu Dương, Cảnh Như Nguyệt gặp Nhậm Mỹ Hinh, gọi bà bằng hai tiếng "chị dâu" rất thân mật.
"Đây là... Có phải là em đang bị hoa mắt không?"
Nhậm Mỹ Hinh kinh ngạc hơn nửa ngày trời cũng không thể tin được người mình đang gặp đây là ai.
Cho đến khi chồng mình là Âu Dương Thanh nhắc nhở: "Mắt của em không phải bị hoa đâu, Tiểu Nguyệt đang đứng trước mặt em thật đó! Em ấy còn sống!"
"Đúng vậy, là Tiểu Nguyệt, chị không ngờ là em còn sống. Có thể gặp được em, chị thật sự rất vui."
Nhậm Mỹ Hinh đi đến ôm lấy Cảnh Như Nguyệt, hai chị em vui đến bật khóc.