"Đã sửa sang xong biển hiệu rồi, qua mấy ngày nữa sẽ chính thức khai trương. Chiều nay anh sẽ đến chợ thảo dược với ông ngoại."
Những ngày này Hoắc Vân Thâm bận rộn giúp ông ngoại của Hứa Hi Ngôn mở phòng khám, việc lặt vặt khá nhiều nên thời gian đến bệnh viện hơi ít."
"Vậy anh mau đi làm việc đi!"
"Ừ, được. Buổi tối anh sẽ qua đây."
Sau khi Hoắc Vân Thâm rời đi, Hứa Hi Ngôn chăm sóc mẹ mình ăn cơm.
Cảnh Như Nguyệt ăn được rất ít, nên ăn cũng rất nhanh. Nhìn mấy món không hề động đũa đến, bà thấy đáng tiếc: "Nhiều như vậy mà không ăn hết! Vứt đi thật lãng phí."
Đúng thế, rất lãng phí!
Chồng cô tranh thủ thời gian tự tay xuống bếp làm, lãng phí thì đáng tiếc biết bao?
Hứa Hi Ngôn bỗng chốc nghĩ tới điều gì đó, cô đã nghĩ ra một cách nên nói với mẹ: "Mẹ nằm nghỉ trước đi, những việc còn lại cứ giao cho con xử lý."