Nghe được cái tên "Cảnh Như Nguyệt", Harry Wei ngẩng đầu theo phản xạ. Ông bất giác đặt tờ báo xuống, bước xuống giường rồi đi đến bên cửa sổ.
Ánh mắt ông nhìn về phía vườn hoa dưới lầu, bóng dáng mảnh khảnh đang ngồi trên băng ghế dưới ánh mặt trời kia đúng là Cảnh Như Nguyệt.
Bà ấy đang phơi nắng ở vườn hoa sao?
Bỗng dưng Harry Wei cũng muốn xuống dưới đó phơi nắng.
Là cấp dưới thân cận, Cận Tu biết chắc chắn bây giờ ngài Tổng thống đang hi vọng không ai quấy rầy mình. Vì thế, cậu ta rất biết điều, cứ thế lặng lẽ đi ra cửa canh giữ.
Cận Tu vừa ra đến cửa thì thấy phu nhân Tổng thống là Vân Tuyết Nhu đang đi đến: "Phu nhân, sao bà lại đến đây?"
Vân Tuyết Nhu vẫn khoan thai sang trọng như cũ, tay xách túi xách đắt tiền, sắc mặt lạnh lùng hỏi lại: "Tôi không được đến à?"
"Không phải, để thuộc hạ trình báo cho ngài Tổng thống một tiếng."
"Tôi không phải người lạ, báo báo gì chứ? Cậu cứ đi xuống trước đi!"