Hứa Hi Ngôn nghiêm túc nhớ lại nội dung kịch bản của bộ "Phong Cảnh".
Phong là một người đàn ông như thế nào?
Anh ta khôi ngô tuấn tú, tự nhiên phóng khoáng, trầm ổn và có tầm nhìn xa trông rộng. Anh ta có quyền cao chức trọng, anh ta xa xôi không thể nào với tới...
Thì ra... Thì ra từ lâu đã có nhiều manh mối thế này, chỉ là cô không cố gắng thu thập thôi.
Hứa Hi Ngôn bước xuống giường, quỳ trước mặt mẹ mình, tha thiết hỏi: "Mẹ, mẹ nói cho con biết đi, có phải con đã đoán đúng rồi hay không? Có phải ngài ấy là cha ruột của con không?"
Cảnh Như Nguyệt không còn lời nào để nói nữa, chỉ có những giọt nước mắt buồn bã là không ngừng rơi.
Vậy là được rồi, mẹ đã yên lặng dùng nước mắt để trả lời cô.
Giờ phút này, trong lòng Hứa Hi Ngôn chất chứa đầy những cảm xúc phức tạp. Trong thoáng chốc, không ai nói lời nào. Cô vẫn ngồi dưới đất, sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn độn.