Anh ta đặc biệt điều tra, năm đó Cảnh Như Nguyệt là nữ thần violon vang dội khắp cả thế giới. Từng mở hội âm nhạc ở rạp hát lớn quốc gia ở nước E, khi đó ba của anh ta cũng là một trong những fan hâm mộ của bà.
Anh ta to gan suy đoán, chắc chắn rằng năm đó ba anh ta thích Cảnh Như Nguyệt, nếu không hôm nay gặp mặt cũng sẽ không lúng túng như vậy.
Anh ta biết bí mật đó nhưng cũng không vạch trần ra, muốn giữ lại chút mặt mũi cho ba mình và bà Cảnh Như Nguyệt.
Harry Wei liếc nhìn con trai mình một cách thâm sâu. Ông đã hiểu ra anh ta có ý gì nhưng chỉ giả vờ như không biết gì, nói: "Đồ ăn ngon nên đương nhiên sẽ ăn nhiều hơn. Người trẻ tuổi các con đừng để lãng phí đồ ăn."
"Dạ biết, con nhất định sẽ ăn sạch đồ ăn. Tay nghề của dì Cảnh thật không tệ!"
Harry Quinn không tiếc lời tán dương Cảnh Như Nguyệt.
Mọi người đều cúi đầu ăn cơm, Cảnh Như Nguyệt vẫn cảm giác ánh mắt tràn ngập ý tứ kia thỉnh thoảng lại nhìn bà, làm bà cảm thấy hơi khó xử.