Anh Bảo gật đầu một cái: "Bà ngoại, tên khai sinh của Bảo Bảo là Hoắc Âm Âm, chữ Hoắc là họ của ba, chữ Âm chính là chữ âm trong từ âm nhạc. Tên thân mật của Bảo Bảo là Anh Bảo, chữ Anh trong từ anh đào, chữ Bảo trong từ bảo bối đó bà nhớ chưa?"
"Nhớ rồi, nhớ rồi, bảo bối nhỏ à, tên con thật là dễ nghe."
Cảnh Như Nguyệt sờ cái đầu nhỏ của đứa bé một cái, bà đã thích cô nhóc thông minh lanh lợi này lắm rồi.
Mọi người đều đã về, Cảnh Như Nguyệt bảo bọn họ đi rửa tay rồi ăn cơm.
Cả nhà ngồi vào bàn ăn cơm, Anh Bảo vừa nếm thử thức ăn hôm nay thì liền phát hiện điểm khác biệt: "A, hôm nay mùi vị món ăn không giống với món ba làm, cũng không giống món mẹ làm. A, Bảo Bảo biết rồi, đây nhất định là món bà ngoại làm!"
"Ừ, ừ, cháu thật thông minh! Ăn nhiều một chút đi."
Cảnh Như Nguyệt gắp thức ăn cho đứa bé, Anh Bảo vui vẻ ăn thật nhiều.