Gặp lại người quen cũ, Cảnh Như Nguyệt không khống chế được mà ướt viền mi, trong lòng bà đau tới mức nào không ai có thể biết được.
Giờ phút này, thời gian dường như dừng lại.
Người đàn ông trên bến tàu cũng vậy, viền mắt đỏ hoe và yên lặng nhìn bà.
Cuối cùng bà ấy cũng trở về!
Bà ấy thật sự còn sống.
Bà ấy vẫn đẹp như thế, rung động lòng người như thế.
Nhưng nhìn qua bà ấy yếu ớt giống như một con bướm nhỏ bé, dường như gió biển thổi mạnh hơn chút nữa là có thể thổi bà ấy bay mất.
Có thể thấy bà sống sót trở về đã làm cho Harry Wei vô cùng kích động và mừng rỡ.
Ông thật muốn tự mình đi tới bế bà rời khỏi tàu, thật muốn là người đầu tiên ôm bà vào lòng.
Nhưng bây giờ, giữa bọn họ đã cách ngàn núi vạn sông, ngoại trừ im lặng nhìn bà, ông lại không thể làm được gì nữa.
Cuối cùng, Cảnh Như Nguyệt thu lại tầm mắt trước, giấu đi sự bi thương trong lòng và được Hoắc Vân Thâm đỡ đi xuống ván cầu.