Theo như Alice nói thì bà đã tỉnh lại được một thời gian rồi. Thật tốt quá, như vậy sẽ rất có lợi cho hành động của bọn họ lần này.
Dù sao mang theo người sống rời đi cũng tốt hơn là khiêng người hôn mê đi.
Khi bọn họ đi vào trong lâu đài liền gặp được Cảnh Như Nguyệt ở trong một phòng khách.
Mặc Tà cũng ở đây. Lão ngồi với bà bên cửa sổ.
Bà quay lưng về phía cửa, ánh mắt đuổi theo con chim hải âu đang bay lượn ngoài trời xanh.
Có thể thấy, bà mong được tự do tới mức nào.
"Mẹ!"
Alice đi tới và gọi một tiếng.
Cảnh Như Nguyệt nghe được giọng nói của con gái liền quay đầu lại, khẽ cười: "Ngôn Ngôn!"
Giờ phút này, khi Hoắc Vân Thâm tận mắt nhìn thấy Cảnh Như Nguyệt, trong lòng anh vô cùng chấn động. Nhìn mẹ của Cảnh Hi còn rất trẻ tuổi, hình như năm tháng không hề để lại dấu vết trên gương mặt bà.