"Hay lắm!"
Tề Tranh Minh hút hết điếu thuốc, đứng dậy nói: "Tiêu diệt chính quyền Hắc Vực, vực dậy Long Quốc. Đây vốn là sứ mệnh của cháu."
"Cái gì? Sứ mệnh của cháu?"
Trách nhiệm tiêu diệt Hắc Vực không thể đẩy cho người khác, nhưng vực dậy Long Quốc thì có liên quan gì đến anh?
Tề Tranh Minh bình tĩnh nhìn anh, đôi mắt đen phản chiếu ánh lửa bập bùng: "Vân Thâm, cháu biết đứa bé vương hậu sinh ra trong bức vẽ kia đang ở đâu không?"
Hoắc Vân Thâm lắc đầu.
"Vào lúc lâm nguy đó, Bệ hạ đã ủy thác cho chú. Sau đó, chú trải qua bao nguy hiểm mới đưa được đứa bé ra khỏi Long Quốc."
"Vậy sau đó thì sao?"
"Sau đó, chú giao đứa bé cho một người bạn tốt nuôi dưỡng, mà cháu cũng biết người đó."
"Ai?"
"Tên người đó là Hoắc Chấn."
Tề Tranh Minh nói đến đây liền rưng rưng nước mắt. Lúc nhìn Hoắc Vân Thâm, trong ánh mắt ông còn ẩn chứa thêm một chút phức tạp.