Trong quán bar Minh Tước, cửa phòng vừa được đẩy ra liền ngửi được mùi rượu nồng nặc.
Trên bàn bày đầy những vỏ chai rượu, trên sofa có một người gần như tê dại. Harry Quinn nằm ngửa trên ghế, cổ áo được cởi ra, mái tóc rối bời, râu ria xồm xoàm.
Trông anh ta lôi thôi lếch thếch như vậy, thật chẳng giống với vẻ luôn thận trọng kiềm chế thường ngày.
"Này! Anh Quinn, sao lại uống nhiều như vậy chứ?"
Cố Nhất Từ đi tới, cướp lấy cái ly cùng chai rượu trong tay anh ta.
Harry Quinn liền vùng dậy muốn cướp cái ly lại: "Trả lại cho tôi... Tôi muốn uống rượu... rót rượu cho tôi..."
"Anh xem thử bây giờ trông anh thế nào, còn giống như một người chỉ huy quân đội không? Nếu bây giờ có kẻ địch đánh tới nước E chúng ta, anh làm sao chỉ huy quân đội đánh giặc được hả? Anh nghe tôi đi, không thể uống rượu nữa, anh nên tỉnh táo lại đi!"
Cố Nhất Từ giống như mẹ già quan tâm, căn dặn anh ta đừng uống rượu kẻo hỏng việc.