Đợi Hoắc Vân Thâm được chuẩn đoán điều trị xong, Hứa Hi Ngôn nói với anh: "Chồng ơi, em có hẹn gặp một người bạn, lát nữa là tới giờ rồi, anh có thể tự đi về nhà không?"
Một tiếng "chồng ơi" khiến cho Cố Nhất Từ cười như điên, cười đến không ngậm được miệng: "Cho tôi xin, có thể đừng gọi chồng ơi không, tôi nghe thấy cứ ớn ớn kiểu gì."
Hứa Hi Ngôn cúi đầu nhìn mình ăn mặc hóa trang như đàn ông, lại dùng giọng nói thô khàn gọi chồng ơi đúng là hơi không hợp lý.
Nhưng mà, chồng người ta không để ý thì người ngoài như anh ta để ý làm gì?
Hoắc Vân Thâm lại cảm thấy không sao cả. Anh khoác lên vai cô, hỏi: "Bạn nào? Là nam hay là nữ?"
"Là nữ."
Hứa Hi Ngôn vội vàng giải thích để tránh cho chồng mình không yên tâm.
"Là nữ?"
Hoắc Vân Thâm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của cô, vẫn không yên tâm: "Lỡ như cô ấy nhìn trúng em thì sao?"
"Phụt…"