Nhưng bà vẫn có thể nghe được tiếng con gái mình gọi "mẹ".
Dường như bà đã tìm được nơi phát ra âm thanh đó, bèn cố gắng đi về hướng ấy. Bà cứ đi mãi đi mãi, âm thanh này cũng càng lúc càng gần.
Alice gọi một lúc rất lâu, tới mức cô ta cảm thấy miệng lưỡi mình khô hết cả. Đúng lúc này, Mặc Ngự Thiên ở bên cạnh bỗng ngạc nhiên kêu lên: "Mau nhìn kìa! Hình như tròng mắt của bà ấy vừa động đậy."
Mặc Tà đang ngồi trên sofa lập tức đứng bật lên, đi qua nhìn kỹ. Đúng vậy, lông mi của Cảnh Như Nguyệt hơi rung lên, tròng mắt cũng đã chuyển động.
Tất cả đều đang chứng minh bà sắp tỉnh lại.
"Tốt quá. Cô tiếp tục gọi đi, gọi lớn hơn nữa!"
Mặc Tà yêu cầu.
Alice chỉ đành tiếp tục gọi mẹ từng tiếng một.
Nhưng Cảnh Như Nguyệt không thể lập tức tỉnh lại. Dù vậy, đây cũng là một dấu hiệu rất tốt rồi.
Mặc Tà hết sức hài lòng đối với biểu hiện của Cảnh Hi, cuối cùng còn nói với Mặc Ngự Thiên: "Con về trước đi, để cô ta ở lại đây."