Hứa Hi Ngôn nhìn Lê Nhược Sơ và cười tủm tỉm, đổi lại giọng nói của mình: "Bản cô nương đi không thay tên, ngồi không đổi họ, chính là họ Cảnh tên Hi."
"Em là Cảnh Hi à?"
Lê Nhược Sơ giật mình, hoàn toàn không ngờ cậu thiếu niên đẹp trai trước mắt này lại là do Cảnh Hi giả trang.
Nhưng khi nghĩ đến trình độ hóa trang cực cao của cô ấy, cô lại cảm thấy cô có thể giả trang thành đàn ông cũng chẳng có gì là lạ.
"Cảnh Hi..."
Nhìn thấy Cảnh Hi, đôi mắt Lê Nhược Sơ lại ngập nước. Cô vươn tay ra.
"Em đây rồi chị Nhược Sơ. Đừng sợ, có em ở đây rồi, không phải sợ đâu!"
Hứa Hi Ngôn cầm tay Lê Nhược Sơ, ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
Có lẽ vì Lê Nhược Sơ quá tủi thân nên sau khi gặp được Hứa Hi Ngôn liền không nhịn được mà rơi nước mắt.
Hứa Hi Ngôn vội vàng an ủi, đưa khăn tay qua: "Chị Nhược Sơ đừng khóc nữa. Bây giờ đứa trẻ trong bụng chị là quan trọng nhất, chị không nên quá đau lòng khổ sở."